Giật mình khi nhận ra vị khách sang trọng bước vào cửa tiệm, tôi vội quay lưng rồi đeo khẩu trang che kín mặt, một lời cũng không dám nói

Thuc Trinh | 28-11-2020 - 12:03 PM

(Tổ Quốc) - Cô ấy bước vào với thần thái của một phu nhân. Còn tôi nhìn lên nhìn xuống chỉ thấy luộm thuộm.

Ai sinh ra cũng có một cuộc sống và số phận riêng. Tôi biết điều này nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy tự ti về hoàn cảnh của mình.

Tôi năm nay 29 tuổi, hiện tại đã có gia đình và một bé trai 2 tuổi. Sau khi sinh con, tôi nghỉ việc và ở nhà nội trợ. Lúc con đi lớp, tôi có quay lại tìm việc nhưng thiếu kinh nghiệm, lại nghỉ ở nhà quá lâu nên mãi không có được công việc như ý. Cuối cùng, tôi cũng tìm được một việc ở gần nhà.

Đó là một tiệm giặt là. Bình thường tôi làm từ sáng đến 8 giờ tối, công việc hơi nặng nhọc và lương cũng chẳng cao, nhưng với một người đã ở nhà quá lâu như tôi, được đi làm là điều may mắn lắm rồi.

Thú thật sau khi sinh con, tôi chẳng còn nói chuyện với người bạn thân nào. Phần vì bận rộn, phần cũng vì tự ti. So với tôi, họ khá giả và có cuộc sống ổn định hơn nhiều.

Thấy vị khách sộp bước vào cửa tiệm, tôi vội vàng quay lưng rồi đeo khẩu trang che kín mặt, một lời cũng không dám nói - Ảnh 1.

Bản thân tôi cũng thấy may mắn vì nếu nhận ra nhau, tôi sẽ xấu hổ biết nhường nào. (Ảnh minh họa)

Hôm vừa rồi khi tôi đang làm việc thì thấy một vị phu nhân, ăn mặc sang chảnh bước vào cửa tiệm. Thấy cô ấy, tôi vội vàng quay lưng đi rồi lấy khẩu trang, kéo lên gần hết mặt. Vị "khách sộp" ấy là bạn học lớp đại học của tôi. Ngày đó, tôi là người có thành tích học tập tốt nhất. Cô ấy vẫn hay chạy theo tôi hỏi bài. Vậy mà bây giờ "vật đổi sao dời". Người ta một bước lên làm bà chủ, còn tôi thì chỉ là kẻ làm thuê.

Có lẽ vì tôi ăn mặc luộm thuộm, lại đeo khẩu trang nên cô ấy không hay biết người trước mặt mình từng là bạn học. Bản thân tôi cũng thấy may mắn vì nếu nhận ra nhau, tôi sẽ xấu hổ biết nhường nào.

Nghĩ lại, tôi thấy buồn vô cùng. Tôi mang chuyện này kể với chồng, anh chỉ động viên tôi và nói không nên suy nghĩ nhiều. Bạn bè gặp nhau thì cứ chào hỏi. Cần gì quan trọng thứ bậc, cao thấp.

Tôi biết đúng là lý thuyết thì như vậy, nhưng làm được là một điều rất khó. Mọi người ơi, có phải tôi đang suy nghĩ quá nhiều hay không? Mấy ngày nay, chồng làm gì tôi cũng thấy không vừa mắt. Biết rằng ai cũng có một cuộc sống riêng nhưng tôi luôn cảm thấy chạnh lòng và buồn bực với cuộc sống hiện tại lắm. Tôi cần lấy lại cân bằng như trước đây, mọi người cho tôi lời khuyên với.

(minh.le...@gmail.com)

CÙNG CHUYÊN MỤC
XEM