Bố mẹ chồng tôi đều là giáo viên về hưu, rất hiền lành, dễ tính. Dù tôi có ngủ dậy tới 8 giờ sáng hay nấu cơm không ngon, họ cũng không nói một tiếng nào. Bố chồng còn bảo con dâu cũng là con trong nhà, không cần phải câu nệ tiểu tiết rồi gây khó dễ lẫn nhau, như vậy càng khó sống hơn.
Nhưng hàng xóm nhà chồng lại không dễ chịu như thế. Đặc biệt là bà cô hàng xóm sát vách. Thấy tôi quét sân, cô ấy cũng vươn cổ nhìn qua rồi bĩu môi, xỉa xói vài câu. Thấy tôi ngồi uống cà phê, đùa giỡn với chồng ở khu vườn trước nhà, đây là khu vườn hoa hồng do chính tay chồng tôi trồng, cô ấy cũng tỏ vẻ khó chịu. Đến mức tôi chẳng hiểu mình đã làm gì đắc tội để bị ghét bỏ như thế?
Thường thì tôi đi làm, chỉ có ngày chủ nhật là ở nhà. Ngày đó, tôi sẽ đi chợ, nấu vài món ăn ngon lành hơn ngày thường. Và chẳng hiểu sao, cô hàng xóm khó tính kia luôn có mặt mỗi khi tôi vừa dọn cơm ra.
Cô ấy cứ nhìn nghiêng nhìn xéo mâm cơm rồi xỉa xói. Lần một lần hai, tôi còn giả câm giả điếc cho qua. Nhưng lần thứ ba thì tôi bực mình thật sự dù vẫn không dám nói.
Hôm qua, bà cô khó tính ấy lại tiếp tục mỉa mai mâm cơm tôi nấu là: "Khó ăn, nhìn nhạt nhẽo chẳng bắt mắt, chỉ có những đứa con dâu vụng về mới nấu mâm cơm tệ hại thế này...". Tôi bực bội đến nhăn mặt. Bố chồng tôi từ nhà dưới đi lên, nghe thế thì bình thản nhắc lại chuyện cũ: "Giờ thì tôi hiểu vì sao con dâu không sống nổi với chị mà phải bỏ đi rồi? Người như chị chỉ nên sống một mình. Đây là con dâu nhà tôi, chị nên ý tứ một chút, bớt nhìn ngó nhà người khác đi".
Bố chồng tôi vừa nói xong, cô hàng xóm đã mặt mày đổi sắc rồi vội vã lủi về nhà. Sau đó tôi mới biết chuyện con dâu cô ấy vì mẹ chồng khó tính, bắt bẻ từng chút một nên bế con bỏ về nhà đẻ. Vợ bỏ đi, con trai cô ấy cũng uất ức nên bỏ đi theo, giờ sống ở nhà vợ, hiếm khi về nhà.
Tôi nghe mà hả hê trong lòng. Cũng may tôi không phải con dâu cô ấy, nếu không chắc cũng chẳng sống nổi. Thật may vì bố mẹ chồng tôi rất thương con dâu và giải vây cho tôi kịp thời. Chỉ sợ cô ấy vẫn không cam tâm mà tìm cách gây sự thì tôi phải giải quyết thế nào cho ổn thỏa mà không mất lòng đây?
(quyendo...@gmail.com)