Tôi thừa nhận bản thân rất ham thú bạn bè và nhậu nhẹt. Bởi công việc của tôi rất áp lực, nếu như không giải lao, e là tôi sẽ bị trầm cảm. Tôi vẫn hay than thở điều này với vợ và cô ấy luôn thông cảm cho chồng. Sau khi cưới, vợ hay than bị chèn ép ở công ty nên tôi bảo cô ấy nghỉ làm, tôi sẽ đi làm nuôi cô ấy. Thời gian đầu vợ dùng dằng nhưng rồi cô ấy đã đồng ý.
Vợ ở nhà lo toan công việc nội trợ chu toàn. Tôi đi làm về đã có cơm ngon canh ngọt đợi sẵn. Cô ấy còn chu đáo pha nước nóng cho chồng tắm và chuẩn bị quần áo cho ngày đi làm tiếp theo của tôi. Nói chung, tôi chẳng có điểm gì chê bai vợ mình.
Chỉ là hơn một năm gồng gánh nuôi vợ và một đứa con nhỏ, tôi bắt đầu bực bội mỗi khi có ai nhắc đến tiền, đặc biệt là vợ mình. Hàng trăm thứ tiền. Tiền ăn, tiền sữa, tiền bỉm, tiền thuốc men, tiền điện nước... Chán nản, tôi bắt đầu đi nhậu sau khi tan làm như một cách chạy trốn khỏi những câu hỏi: "Khi nào có lương? Tiền thưởng quý này đâu? Con hết sữa uống rồi?" của vợ. Nhậu hoài thành quen, một tuần tôi đi 5 ngày hoặc có khi hơn. Vợ con tự xoay với nhau.
Tuần trước, vợ gọi điện báo tin sẽ ở lại nhà ngoại chơi vài hôm. Càng khỏe. Tôi nhậu luôn tới 10 giờ tối rồi về nhà lăn quay ra ngủ chẳng biết trời đất gì. Mãi đến sáng, chuông đồng hồ reo tôi mới tỉnh dậy. Cầm điện thoại lên, tôi giật mình khi thấy hàng chục cuộc điện thoại của vợ và tin nhắn ai oán: "Tôi hận anh".
Vội vã gọi lại cho vợ thì bên kia là giọng của bố vợ tôi. Ông mắng tôi một trận xối xả rồi bảo tôi xuống viện. Thì ra đêm qua vợ để quên hộp sữa của con nên chạy về nhà lấy rồi bị tai nạn. Cô ấy gọi cho tôi mãi không được mới gọi cho bố vợ đến đưa đi viện kiểm tra. Nhìn chân vợ bó bột trắng xóa mà tôi ân hận khủng khiếp.
Tôi muốn đón vợ con về nhà chăm sóc cho tròn trách nhiệm người chồng, người bố. Nhưng mà nếu thế thì tôi phải xin nghỉ phép, mà nghỉ làm thì mất thưởng, thu nhập giảm. Mà cứ để vợ con ở nhà bố mẹ vợ thì không ổn chút nào. Giờ phải giải quyết chuyện này thế nào đây cho vẹn toàn hả mọi người?
(lehoa...@gmail.com)