Ngày xưa có 2 người bạn chơi thân với nhau, một người tên là Gurmeet, một người là Manpreet. Tuy thân thiết, song 2 người có tính cách hoàn toàn khác nhau, nếu không muốn nói là hoàn toàn trái ngược khiến ai cũng ngạc nhiên.
Trong khi Gurmeet là người khiêm nhường, tin vào thần linh, sống nhân hậu, hay giúp đỡ người khác, ai cũng quý mến, thì Manpreet thì vừa kiêu ngạo, chẳng tin vào bất kỳ điều gì, xấu tính, ích kỷ, ai cũng chán ghét. Có lẽ ngoài Gurmeet và những người thân trong nhà thì chẳng ai muốn giao thiệp với anh ta.
Hàng ngày, trong khi Gurmeet thường dậy rất sớm, làm việc nhà rồi tắm rửa sạch sẽ, đọc kinh niệm chú thì Manpreet vẫn chỉ nằm ườn trên giường. Sau khi dậy, anh ta dành phần lớn thời gian để chơi bời, lêu lổng.
Hai sự việc kỳ lạ bất ngờ xảy ra cùng một ngày
Một hôm, Gurmeet và Manpreet có việc cùng nhau đi vào rừng. Trên đường đi, Manpreet tìm thấy một bao tải đựng đầy than củi. Manpreet vô cùng vui mừng, vì nếu bán cái bao tải than củi ấy đi sẽ kiếm được một ít tiền. Vậy là chưa cần tốn công tốn sức gì mấy, anh ta đã có tiền để tiêu.
Khi họ đi sâu hơn vào trong rừng và đang nói về vận may của Manpreet thì Gurmeet bỗng hét lên vì đau đớn. Hóa ra, chân của anh đã bị một cái dằm đâm phải. Thế nhưng, trong khi anh ngồi xuống, tìm cách lấy cái dằm ra thì Manpreet bắt đầu cười lớn.
Gurmeet rất ngạc nhiên, không hiểu vì sao bạn mình lại cười lớn như vậy. "Tại sao anh lại cười thế?", Gurmeet hỏi bạn.
Manpreet đáp lời: "Ngày nào cậu cũng cầu khấn thần linh, còn làm rất nhiều việc tốt, giúp đỡ mọi người, nhưng cậu xem kết quả ra sao chứ? Cậu đi chưa được bao lâu thì đã bị dằm đâm vào chân rồi.
Còn tôi, tôi chẳng tin vào Trời Phật, chẳng tin vào luật nhân quả, cũng chẳng thích giúp đỡ ai, thế mà tôi thì nhặt được cả một bao tải than đấy, tha hồ bán lấy tiền".
Gurmeet nghe bạn nói thế thì chỉ mỉm cười, không nói cũng như tỏ thái độ gì.
Và lý giải của một vị thầy tu
Đúng lúc đó, có một vị thầy tu đi qua, nghe được câu chuyện giữa 2 người bạn, bèn cười lớn. Manpreet giật mình khi nghe thấy vậy. Hết sức tò mò, anh ta đi đến gần vị thầy tu và hỏi lý do.
Ông lão thấy Manpreet đi đến gần thì nói ngay: "Cậu đúng là trẻ người non dạ, ngây ngô quá. Kiếp trước cậu tích được nhiều phúc đức, lẽ ra hôm nay là ngày cậu gặp được vận may lớn, nhặt được một bao tải kim cương.
Nhưng vì kiếp này cậu chưa từng giúp đỡ ai lấy một ngày, cũng chẳng coi trời đất thần linh ra gì, kiêu căng hợm hĩnh nên cuối cùng, số kim cương đó đã biến thành than củi, những phúc đức của kiếp trước cũng bay biến hết.
Còn bạn cậu, kiếp trước đã làm sai vài chuyện, lẽ ra hôm nay sẽ phải gặp đại họa, thế nhưng vì kiếp này đã tích đủ công đức, sống khiêm nhường, hay làm việc thiện giúp người, nên tai họa chỉ còn là một cái dằm đâm vào chân mà thôi".
Gurmeet và Manpreet nghe vị thầy tu nói, kinh ngạc không thốt nên lời. Từ đó trở về sau, Manpreet không còn huênh hoang, tự đắc và coi trời bằng vung nữa. Ở cạnh Gurmeet, anh ta cũng dần thay đổi, mỗi ngày một chút, trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.
Lời bàn: Nhân - quả trong cuộc đời này, nhiều khi không thể tùy tiện nhìn vào những việc cụ thể trước mắt mà phán xét.
Cuộc đời vốn vô thường, vì thế con người sống trên đời cũng nên lấy vô thường làm bạn, có những lúc gặp chuyện không như ý, cũng hãy cứ bình tĩnh, có những điều suy nghĩ mãi mà chưa thấu tỏ, cũng hãy gắng dặn lòng chờ đợi.
Thời gian qua đi, tới một lúc nào đó ta sẽ dần hiểu ra được tất cả. Mất chưa hẳn đã là mất, được cũng chưa hẳn là được. Đừng bao giờ thấy mình có chút thành tựu mà huênh hoang, cũng đừng vì chưa bằng người khác mà ganh tị, buồn rầu. Trời đất bao la rộng lớn, mọi sự đã an bài tất phải có lý do của nó, hãy tin rằng nếu mình sống tốt, nhất định sẽ nhận được báo đáp.