Vương Chí Nhân, trú tại An Huy là một thương nhân thành đạt, nhưng đã ngoài 30 vẫn không có con nối dõi. Vợ của anh ta vì cầu tự mà dốc hết tâm trí, cả ngày cầu khấn rồi xem bói. Việc không có con nối dõi tông đường khiến Vương Chí Nhân cảm thấy vô cùng chán nản.
Một hôm, thông qua bạn bè nhiệt tình giới thiệu, Vương Chí Nhân tìm thấy một thầy tướng số xem mệnh rất giỏi. Sau khi trình bày ý nguyện, thầy tướng số liền đưa ra một tràng dự đoán, rồi luận giải số mệnh cũng như những chuyện trong quá khứ của anh ta vô cùng chuẩn xác. Vương Chí Nhân ngày càng tin tưởng nể phục năng lực xem bói của vị thầy này.
Nhưng rồi thầy bói kết luận: "Chỉ tiếc thay ông không có con."
Nét mặt Vương Chí Nhân đột ngột tràn đầy vẻ thất vọng, người trùng xuống, đang muốn thỉnh giáo xem có cách gì cứu vãn hay không, không ngờ đây mới chỉ là khúc dạo đầu, phía sau thầy còn tiết lộ sự việc nghiêm trọng hơn nữa.
Thầy bói mặt mày nghiêm túc, nói: "Tháng 10 năm nay, anh sẽ gặp phải một đại nạn liên quan tới tính mạng."
Vương Chí Nhân nghe xong khuôn mặt biến sắc, vội vàng thỉnh giáo vị thầy xem nên ứng phó ra sao. Thầy trả lời, ý trời khó tránh, thầy chỉ có thể bày một vài cách, biết đâu có thể tránh được đại nạn.
Sau khi về nhà, Vương Chí Nhân tính toán, sắp xếp thỏa đáng công việc trong thời gian nhanh nhất, thu nốt toàn bộ số tiền hàng cũng như tiền nợ, rồi nhanh chóng trở về. Vốn dự tính đóng cửa trong nhà một thời gian, hy vọng có thể bình an tránh khỏi kiếp nạn.
Cứu một mạng người
Tính ra vẫn còn cách tháng 10 khá lâu, Vương Chí Nhân bèn lặn lội mấy trăm dặn đến Tô Châu thu tiền hàng, buổi tối ở trong một quán trọ. Một hôm trời tối, anh ta ủ rũ tản bộ ở bờ sông, đột nhiên thấy một người phụ nữ bất thình lình nhảy xuống dòng nước.
Anh ta lòng như lửa đốt, cứu người như cứu hỏa, thế là cuống quýt rút 10 lượng bạc giơ cao, hô hoán mấy thuyền chài bên sông: "Bên kia có cô gái rơi xuống nước, nhà ai cứu được, tôi xin tặng 10 lượng bạc." Lái đò nghe thấy, vội vàng chèo qua cứu người.
May thay có người kịp thời cấp cứu. Người lái đò vớt cô gái lên bờ, Vương Chí Nhân nhanh chóng gửi tặng 10 lượng bạc.
Vương Chí Nhân trông coi người phụ nữ, cho tới khi cô tỉnh táo, thần sắc trở lại. "Chị gì ơi, chị gặp phải chuyện gì mà lại nghĩ quẩn tới vậy?"
Người phụ nữ khóc lóc mà rằng: "Chồng tôi làm mướn, vì tiền công ít ỏi, nên sống rất nghèo khổ. Đã vậy gần đây chủ mướn không có tiền trả công nên dùng một con heo để bù vào tiền công. Hôm qua có người tới mua lợn, tôi bán với giá 10 lượng, nhưng không ngờ chỗ bạc đó lại là giả."
Vương Chí Nhân cảm thông nhìn người phụ nữ. Cô khóc không thành tiếng, tiếp tục kể: "Tôi sợ sau khi chồng quay trở lại sẽ trách mắng, lại nghĩ trên người mình chẳng có đồng nào, những ngày sau biết sống làm sao. Đột nhiên cảm thấy không còn thiết sống, chi bằng chết quách đi cho xong."
Nghe xong, Vương Chí Nhân dâng lên lòng trắc ẩn, trong bụng thầm nghĩ đã cứu người thì cứu cho trót. Anh không nói gì, liền lấy ra số tiền gấp đôi số tiền bán lợn, cứu giúp người phụ nữ.
Câu chuyện minh chứng đạo lý "Cứu người là cứu mình"
Người phụ nữ cầm tiền về nhà, đem câu chuyện kể từ đầu chí cuối cho chồng nghe. Nhưng người chồng không dám tin trên đời lại có người tốt tới vậy, thậm chí còn nghi ngờ vợ làm chuyện gì mờ ám, mới có được nhiều bạc đến vậy. Cực chẳng đã, người phụ nữ đành dẫn chồng tới quán trọ mà ân nhân đang ở, hy vọng làm sáng tỏ chân tướng sự thật.
Khi họ tới cửa phòng trọ, người phụ nữ gõ cửa nói: "Tôi là người phụ nữ nhảy xuống sống được cứu vớt, tôi đặc biệt tới đây để cảm ơn ân công! Xin ân công hãy mở cửa."
Vương Chí Nhân nghe xong, lập tức đáp lại lạnh lùng: "Đã muộn vậy rồi, cô một mình tới phòng tôi, cô nam quả nữ thụ thụ bất thân, không khỏi người ta bàn tán."
Người chồng nghe xong, nỗi nghi hoặc cũng tan biến, vô cùng cảm động, tin rằng Vương Chí Nhân chắc chắn là một chính nhân quân tử: "Xin ngài đừng hiểu nhầm, vợ chồng chúng tôi cùng tới đây, cảm tạ ân đức của ân công."
Nghe tới đây, Vương Chí Nhân mới ra khỏi giường, mặc quần áo chỉnh tề, nhanh chóng đi ra cửa phòng. Giây phút anh giơ tay mở cửa, sau lưng vang lên âm thanh đùng đoàng như sấm nổ, ngoảnh đầu nhìn lại mới thấy tường phòng đột nhiên đổ xuống, chiếc giường anh ta vừa nằm bị đè vỡ vụn.
Vương Chí Nhân bị một phen hú vía, ngây người chết lặng, không nói nổi câu nào.
Sau khi hít một hơi dài, Vương Chí Nhân trong lòng vẫn còn hoảng hốt, nói với hai vợ chồng: "Hai vợ chồng tới để cảm ơn tôi, giờ tới lượt tôi phải cảm ơn hai vị rồi. Nếu hai người không tới gọi tôi dậy mở cửa, thì tôi hiện tại chắc đã bị nghiền thành bánh thịt mất rồi." Tiếp đó, Vương Chí Nhân kể khái quát cho hai vợ chồng họ nghe câu chuyện của mình.
Người chồng nói: "Người ta nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, xem ra quả không sai. Tôi nghĩ kiếp nạn của ân công có lẽ đã qua rồi."
Vương Chí Nhân vui vẻ đáp lại: "Nói như vậy, rõ ràng là cứu người, kết quả người được cứu lại chính là tôi."
Người chồng nói: "Ân công nhân từ, không chỉ cứu vợ tôi một mạng mà còn hào hiệp cứu trợ chúng tôi nhiều ngân lượng, chúng tôi xin được bái tạ đại ân đại đức của ân công tại đây."
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện ở Tô Châu, Vương Chí Nhân lập tức lên đường trở về quê An Huy. Bởi vì không chắc chắn kiếp nạn của mình đã được hóa giải hay chưa, nên vẫn không bước ra ngoài nửa bước, chờ tới khi tháng 10 qua đi. May thay không có gì xảy ra.
Một hôm, Vương Chí Nhân gặp thầy tướng số trên đường. Thầy tướng số vô cùng ngạc nhiên: "Mấy tháng không gặp, nhưng tướng mạo anh đã hoàn toàn thay đổi. "Nét âm chất" đầy tràn trên mặt (các đường nét xuất hiện trên mặt sau khi tích đức), chắc hẳn anh đã làm việc thiện cứu mạng người. Xem tướng mạo bây giờ của anh, chắc chắn có hậu phúc vô kể!"
Câu chuyện này được ghi chép lại trong sách "Thọ Khang Bảo Giám" do Ấn Quang đại sư nhà Thanh chọn lọc biên soạn. Trong sách có bổ sung: "Sau đó, vợ Vương Chí Nhân sinh liên tiếp 11 người con trai, những người này đều hiếu hiền có đức. Ông Vương cũng hưởng họ 96 tuổi, sống an khang hạnh phúc tới cuối đời."
*Theo Bí mật Trung Hoa